Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008

“Sao hai đứa lại phải chịu đau…”


Một tối mười bốn, tôi lẽo đẽo vào chùa thắp vài nén nhang cầu an cho gia đình. Chùa đông đến ngẹt thở. Vốn không quen cảnh chen lấn chật chội, lại thêm khói nhang cay xè mắt mũi, tôi đành lang thang ra sân chùa ngồi hóng mát, đợi khi tan hẳn cái cảnh đông đúc kia sẽ vào chánh điện đốt hương và xin lộc.


Sân chùa đêm thơm ngát mùi hoa sứ, hoa nhài, xen lẫn mùi trầm tạo nên một thứ hương vị rất đặc trưng. Tôi cố căng lồng ngực để hít đầy buồng phổi thứ hương thơm đậm chất thiền ấy. Tôi lim dim mắt, mặc cho cảm giác thư thái đang mơn man khắp đầu óc. Chợt tiếng trẻ con cười tíu tít khiến tôi giật mình. Dưới gốc cây sứ già, hai đứa bé, một chừng 10 tuổi và một nhỏ hơn đôi chút, đang oẳn tù tì. Thằng lớn thắng. Nó nhặt cành cây khô cỡ ngón tay út, dài gần bằng thân người, rồi nói với cô gái nhỏ: “Anh cầm roi đuổi em, nếu bắt được em, anh sẽ đánh em một cái. Xong rồi sẽ đến lượt em đuổi anh…”. Cô bé cười gật đầu. Hai đứa bắt đầu trò chơi. Một trai một gái nối đuôi nhau chạy vòng quanh gốc cây sứ, rồi lại rẽ sang mấy khóm hoa nhài. Tiếng cười trong trẻo vang một góc sân.


Bỗng tiếng cười chưa kịp tắt, tiếng khóc ré lên làm ai nấy đều giật mình. Thì ra cô bé bị thằng anh đuổi kịp, sẵn đà đưa cây roi quất vào chân cô bé. Thế là nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau đổ ra trên khuôn mặt trẻ thơ. Thằng anh mặt tái mét, vội chạy lại bên cô bé, nói như van xin: “Anh xin lỗi. Giờ anh đưa roi em nè. Em cứ đánh anh, bao nhiêu cũng được…”. Cô bé vẫn không nín khóc, nhưng lấy tay gạt nước mắt, nói mếu máo: “Tại sao hai đứa lại phải chịu đau như thế. Em không muốn anh bị đau giống em đâu…”. Thằng anh trở giọng năn nỉ: “Vậy em nín đi, em khóc làm anh muốn khóc theo nè. Đừng khóc nữa nha em…”. Cậu bé kéo vạt áo lau nước mắt cho cô em. Gương mặt vẫn còn lem nhem nước mắt, nhưng con bé đã mỉm cười. Nụ cười trong trẻo lạ thường…


Hai đứa trẻ lại tíu tít chơi những trò trẻ thơ… Riêng tôi vẫn chưa thoát khỏi những câu nói vô tình của hai đứa trẻ…


“Sao hai đứa lại phải chịu đau.” – câu nói vô tình của cô bé ám ảnh tôi mãi. Câu nói ấy thốt ra từ khuôn miệng bé xinh của một đứa trẻ chưa đến tuổi lên 10 – đứa trẻ vô ưu, vô tư, và dĩ nhiên chưa nếm trải mùi đời. Câu nói đơn giản như chân lý mà hình như, người lớn chúng ta, vì mải lo những việc quá lớn lao mà vô tình quên mất. Khi người ta là trẻ con (như hai đứa trẻ kia), có lẽ họ cũng biết chia sẻ với nhau những nỗi đau, biết nhận lãnh trách nhiệm về mình, biết tìm cách xoa dịu hậu quả… Và cao hơn hết, có lẽ họ cũng biết dành cho nhau những yêu thương chân tình như cô bé kia vậy. Có lẽ trái tim trong trắng tuổi hoa niên không có khái niệm “trả thù”. Lúc ấy, cuộc đời có lẽ vẫn đẹp như trang giấy trắng…


Nhưng… tôi bàng hoàng khi nghĩ đến sự khác nhau đến chóng mặt giữa người lớn và đứa trẻ. Đứa trẻ có thể thoái thác lời đề nghị “trả đũa” với câu nói giản đơn: “Sao hai đứa lại phải chịu đau”, người lớn thì tìm mọi cách “ăn miếng trả miếng” nhau với hàng ngàn lập luận chẳng hề đơn giản. Trẻ con có thể vô tư nhận lãnh trách nhiệm trước lỗi lầm của mình, sẵn sàng hứng chịu mọi hậu quả, người lớn thì không: họ tìm cách né tránh, chạy tội, dùng mọi thủ đoạn miễn sao phần thiệt không thuộc về mình. Và có lẽ còn nhiều lắm những điều khác nhau giữa trẻ con và người lớn, nhưng chúng ta không nên mang ra cán cân để mà so sánh nữa. Bởi mọi sự so sánh đều khập khiễng, và người lớn luôn có những lý do riêng…


Vâng, ai cũng có những lý do để sẵn sàng bao biện cho mọi hành động của mình. Nhưng tôi không hiểu những lý do ấy có thật sự là lời giải thích chân thành? Tôi không biết, bởi tôi cũng đang có những lý do riêng cho cuộc sống của mình: những lý do chân thành lẫn ngụy tạo…


Tôi chợt thầm ước: “Giá một lần được trở lại tuổi thơ, để được nhìn đời qua lăng kính màu hồng, để thấy đời luôn trong trẻo…”. Nhưng có lẽ giấc mơ chỉ trôi qua bâng quơ trong trí óc, bởi tôi đã không còn đủ trẻ để quay về tuổi thơ lần nữa…

Không có nhận xét nào: