Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

Trêu tình

Nó hơi cúi mặt, ngón tay dí dí vẽ những đường cong nguệch ngoạc bằng mấy giọt hơi nước rỉ ra từ viên đá lạnh, bám đầy ly café sữa đang uống dở. Nó nở nụ cười – cái kiểu cười nửa nụ vừa làm người ta si mê, vừa khiến người ta ngờ vực. Đó là cách nó trả lời trước câu tỏ tình của một gã đàn ông nào đấy. Thói quen ấy có từ khi nào, nó không còn nhớ rõ, chỉ biết rằng những lúc như thế, cái cách phản ứng lập lờ khiến nó hả hê trong chiến thắng và cũng vơi bớt nỗi kinh tởm đang dâng lên trong lòng.

- Thật sự thì… anh rất muốn được ở bên em, muốn được gặp em suốt ngày… Anh chỉ mong xong công việc để đến bên em…

- Vậy à!

Nó hỏi vu vơ với bộ mặt tỉnh như sáo làm cắt đứt câu nói ngập ngừng, lóng ngóng của gã đàn ông ngồi đối diện. Nó biết Lãm phải khó khăn lắm mới thốt ra được những câu như thế, nhưng với nó thì mọi thứ đã quá quen, quen đến mức nhàm chán và khiến nó gờn gợn trong cổ họng mỗi khi nghe thấy. Như lúc này đây, từ trong thực quản nó dội ngược lên một luồng khí như muốn tống ra ngoài hàng loạt thứ thức ăn nó vừa cho vào trước đó. Người nó quặn lên như một kiểu phản ứng có điều kiện. Vừa nhấp ngụm nước, vừa đảo mắt sang những bàn bên cạnh để tìm thứ gì đó lạ lẫm hơn, thích thú hơn, để nó phân tâm và quên đi cái cảm giác khó chịu đến nổi cả gai óc ấy. Chợt nó chỉ tay về phía bàn đối diện, nơi có một cô gái đang âu yếm ngả đầu vào vai anh chàng ngồi cạnh:

- Anh thấy họ đẹp đôi không?

- Ừm, chắc là họ đang yêu nhau lắm đấy…

- Có thể! Biết đâu anh chàng kia vừa phải nói dối vợ để đến đây tình tự với người yêu. Hay cô gái ấy, có thể vừa ngả vào lòng chàng trai này, nhưng biết đâu được rằng cô lại có thể ngả vào lòng bao nhiêu chàng trai khác nữa… Biết đâu…

Nó bỏ lửng câu nói, mặc cho gã con trai đối diện há hốc mồm vì câu giả thiết kỳ quặc của cô bạn gái. Nó mặc kệ. Nó đang để lòng mình trôi theo những dòng suy nghĩ miên man...

***

Mặt trời xiên qua khe cửa, rơi những giọt nắng đầu tiên xuống nền nhà. Nó vẫn nằm, lăn lóc trong chiếc chăn mỏng cuộn quanh mình. Điện thoại reo ầm ĩ. Nó chẳng buồn nhấc máy vì biết chắc đấy là điện thoại của Toàn, lại ăn sáng, lại café, lại sẽ thao thao đủ thứ chuyện trên đời. Toàn từng trải và lịch lãm, có lẽ trong mắt các cô gái khác, đấy là một mẫu đàn ông lý tưởng. Nhưng với nó, Toàn hay Lãm, hay ai khác nữa thì cũng vậy thôi. Dù vụng dại ngây ngô như Lãm hay sành sỏi trải đời như Toàn thì trong mắt nó, cũng đều mang bản chất của đàn ông. Chẳng rõ nó định nghĩa thế nào về đàn ông, nhưng xem ra có vẻ nó chẳng xem họ ra gì.

Trời hào phóng ban cho nó một khuôn mặt thánh thiện với đôi mắt đẹp lấp lánh nỗi buồn. Chẳng hiểu có thật là lòng nó buồn không nhưng đôi mắt ấy đã hút hồn bao nhiêu chàng trai. Nó chẳng nhận lời yêu ai, nên mặc nhiên nó là người tự do, mặc nhiên nó có quyền đong đưa với bất kỳ gã trai nào. Nó thừa hiểu, chỉ một ánh mắt, một nụ cười úp mở của nó cũng khiến họ mất ngủ mấy đêm liền. Nó là kẻ “đi câu” tài tình, chẳng vồ vập thả mồi, nhưng đã buông câu là không con cá tham mồi nào chịu lội đi chỗ khác. Để rồi khi kéo cần lên, nó lại lạnh lùng gỡ con cá dại dột kia ra khỏi lưỡi câu tình ái, rồi quẳng trả lại cuộc đời, để họ ôm trong lòng vết đau âm ỉ. Những lúc ấy, nó hả hê lắm, dù cũng thoáng chút thương hại.

Có đôi lúc nó ý thức được rằng mình cũng là phụ nữ, cũng sẽ có lúc đi sang cái dốc bên kia của cuộc đời, của nhan sắc, rồi thì sẽ cần một gia đình, một đàn con… Nó không biết bao giờ mới có thể neo đậu vào một bến đỗ để có cái gọi là gia đình. Gia đình ư? Nó khẽ nhếch nụ cười khi nghĩ đến hai tiếng “gia đình”, đến đàn ông, đến tình yêu. Với nó, những thứ ấy như một món hàng xa xỉ hay đúng hơn là một thứ khái niệm giả tạo làm lóa mắt con người. Thực ra là phù phiếm cả thôi! Nó tự nhủ thế và đắc thắng với châm ngôn sống của riêng nó: “Thà ta phụ người, chẳng để người phụ ta”.

Điện thoại lại reo. Nó quờ quạng cầm lấy, nhấn OK rồi lim dim mắt lên tiếng bằng giọng ngái ngủ.

- Em đang ngủ. Có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia tiếng Khanh ngọt như mật đang cố nài nỉ nó cùng đi với anh đến buổi tiệc tất niên. Nó ậm ừ, uể oải buông điện thoại xuống giường…

Khanh đỗ xịch xe trước cửa nhà, trố mắt ngạc nhiên, trầm trồ khi thấy nó xúng xính trong chiếc váy hồng. Hôm nay trông nó đẹp lạ. Nó nhoẻn cười, thong thả bước lên xe…

***

Cuộc vui kéo dài mãi đến tận khuya. Khanh đưa nó về trong mùi men sặc sụa. Đây là lần đầu tiên cơ thể nó phải dung nạp thứ thức uống kỳ quái ấy. Người nó nóng bừng bừng, đầu óc quay cuồng. Nó ngã lưng xuống giường, mặc cho Khanh chạy loanh quanh trong nhà tìm cho nó ly nước mát. Nó uống ừng ực rồi thiếp mắt lại…

Trong mơ màng, hình như nó gọi tên Hậu. Nó thấy Hậu ngồi cạnh bên, xoa tay lên đầu nó… Nó quàng tay ôm chầm lấy Hậu. Tự nhiên nó thấy mình khát khao được ôm Hậu trong vòng tay, được gối đầu lên tay Hậu như khi hai người còn là vợ chồng. Niềm khao khát ấy nó đã cố giấu kín bấy lâu, nay bỗng dưng trào ra, mãnh liệt… Nó siết mạnh tay như sợ mất Hậu lần nữa…

Trong phút chốc, những hình ảnh xấu xa về gã đàn ông nó từng gọi là chồng bỗng nhiên vụt mất. Nó không nhớ hắn đã từng làm nó khổ đau thế nào, đã từng làm nó tuyệt vọng thế nào. Nó quên cả cái ngày mà Hậu nhẫn tâm xua đuổi nó, đẩy nó ra khỏi cuộc đời hắn. Nó chẳng nhớ nỗi bao nhiêu lần nó đã khóc vì Hậu thờ ơ lạnh nhạt, vì Hậu thượng chân hạ tay với nó… Nó quên cả việc nó mất Hậu chỉ vì trái tim lạc lối của hắn đã dành cho một cô gái khác…

Nó không kịp nhớ, nó sống thế này, đùa cợt với tình, với đời thế này, cũng chỉ vì nó hận hắn. Nó quên tất cả, vì trong thâm tâm nó vẫn còn yêu hắn! Nó biết như thế…

***

Tiếng trẻ con lao xao nô đùa, tiếng hàng rong inh ỏi vang lên làm nó giật mình. Người nó đau ê ẩm. Khẽ xoay người để xua cơn đau, nó chạm phải một thứ âm ấm như da thịt người. Nó cố mở mắt ra quan sát. Phía bên ngoài, Khanh đang đều đều phả ra những làn hơi thở lẫn mùi men…

Tự nhiên bên ngực trái nó nhói đau. Cố nhớ lại những gì diễn ra hôm qua, cả những gì nó thấy trong mơ màng của đêm trước. Như hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, nó ôm gối rưng rức khóc…

Nó không khóc vì Khanh. Nó khóc vì biết rằng, đêm qua, Hậu chỉ về trong giấc mơ…