Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Kính lạy Đức Phật...

A Di Đà Phật! Chắc Người ngồi cao trên chín tòa sen sẽ mãn nhãn lắm khi thấy chúng sinh đang hướng về Người để lầm rầm khấn vái? Chắc Người sẽ mỉm cười mãn nguyện khi nghĩ rằng họ đã “giác ngộ” trước lời răn dạy của Người! Kính lạy Đức Phật! Con là người phàm mắt thịt e không hiểu nổi những phép nhiệm màu ở chốn thần tiên, con cũng không hiểu các Ngài sẽ làm gì với những lời khấn nguyện của chúng sinh, nhưng có những điều bé nhỏ rất Con Người làm con suy nghĩ mãi…

Photobucket

Thưa Đức Phật, khắp trần gian có lẽ ai cũng biết đến ngày Vu Lan đại lễ - ngày xá tội vong nhân – ngày rằm tháng bảy. Con không rõ lắm cái tích xưa về Mục Kiền Liên, con chỉ hiểu nôm na Vu Lan là ngày Báo hiếu cho Đấng Sinh thành. Nhưng con băn khoăn quá, không biết chúng sinh ngày nay hiểu gì về ngày Vu Lan này nhỉ? Một dịp để người ta vui vẻ trẩy hội? Một ngày hội viếng chùa? Một ngày để thể hiện lòng từ bi? Con trần tục quá nên nghĩ mãi mà chưa thật sự hiểu những điều ấy, Đức Phật ạ!

Con không sùng tín, không mộ Đạo, cũng không ghét bỏ thứ gọi là tín ngưỡng. Trong mắt thiên hạ, con là đứa con gái hơi ương bướng pha chút ngang tàng, và có lẽ trong mắt Người, con cũng là một chúng sinh khó bảo? Bởi con thi thoảng cũng vãn cảnh chùa nhưng ít khi sì sụp lạy Người trong lớp thịt da bằng sứ đang tọa ngất ngưỡng nơi chánh điện. Đơn giản, con viếng chùa chỉ để tìm đến một nơi an lành thánh thiện, để con tịnh tâm và suy ngẫm chuyện đời. Nhưng, A Di Đà Phật! Người có biết không, trần gian dạo này lạ lắm, có lẽ cũng không giống cái thời mà Người còn ở hạ giới đâu nhỉ!

Con nhớ như in lần viếng chùa năm trước. Đấy là một ngôi chùa có tiếng ở TP.HCM nên ngày rằm, mồng một, khách viếng đông nườm nượp. Sùng tín có, mê tín có, a dua có, và dở dở ương ương như con cũng nhiều. Cổng chùa rộng mở, con bước vào với một chút tôn kính dành cho nơi trang nghiêm. Mùi nhang thơm tỏa ra nồng cả mũi, cay xè cả mắt. Nước mắt ròng ròng nhưng con cũng cố gạt đi để có thể len lỏi qua những đám người đang cúi đầu kính cẩn trước Người. Dạo một vòng chùa, con ngỡ ngàng khi chẳng thấy bóng sư sãi đâu cả, nhưng tiếng tụng kinh cứ vang vang phát ra từ những chiếc loa chễm chệ nơi các góc cột to đùng. Con thắc mắc và tìm được lời giải đáp khi có tiếng ai đó nói khe khẽ phía sau lưng: “Máy phát đấy, ai sức đâu mà ngồi tụng niệm cả ngày!”. A Di Đà Phật! Người có thấy trần gian cũng lắm phép màu không?


Photobucket

Nhưng con vẫn cố sức kiếm tìm cho bằng được một vị sư sãi nào đấy để an tâm rằng người ta không dùng người máy hay đại loại là một công cụ hiện đại nào khác để trông nôm nhà chùa. Trời không phụ lòng người, cuối cùng thì con cũng tìm được một người mặc áo cà sa, đầu nhẵn bóng, đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó bên cạnh thùng từ thiện. Lạy trời, Người đừng bảo với con là ngôi chùa lớn thế này chỉ duy nhất có một sư thầy đây và duy nhất với mỗi nhiệm vụ lớn lao là… giữ thùng từ thiện!

Hơi hụt hẫng, con đành lẽo đẽo ra về. Chưa ra khỏi cổng chùa, con đã giật bắn người khi có một bàn tay đâu đó tát mạnh vào sau gáy con. Sau vài phút định thần con mới hiểu mình vừa bị giật mất sợi dây chuyền vàng. Con tặc lưỡi: xem như vừa bố thí cho chúng sinh thôi mà!

Năm nay con lại lang thang… ngoài cổng chùa, để xem chúng sinh nô nức trẩy hội Vu Lan. Con thấy ai nấy đều mang vẻ mặt đầy thánh thiện, ai nấy đều cố làm những việc rất đỗi từ bi, nhưng sao bỗng dưng con chạnh lòng quá đỗi! Lạy Phật! Con vẫn là con người của trần gian nên hay nghĩ vu vơ lắm Người ạ!

Đi chùa, dĩ nhiên ai cũng phải có nén nhang dâng lên Đức Phật để tỏ lòng thành và cũng để làn khói trắng mơ hồ mang những ước niệm đến tai đấng linh thiêng. Và dĩ nhiên cảnh chèo kéo mời mọc lại diễn ra y hệt như bao nhiêu mùa lễ Phật trước đây, con chẳng lấy gì làm lạ nữa. Nhưng tự dưng con không biết gọi đây là cổng chùa hay là chợ nữa, vì con thấy nó cũng đủ tiêu chuẩn để gọi là một cái chợ lắm chứ! Cũng kẻ bán người mua, cũng kỳ kèo mặc cả, cũng tranh mua giành bán ì xèo…


Photobucket

Thôi con không bận tâm đến cái chợ-chùa ấy nữa. Con đến đây không phải để bận tâm những điều vớ vẩn như thế. Con đang muốn tìm hiểu xem người ta làm gì vào cái ngày đại lễ này đây. Nhìn làn khói trắng nghi ngút bốc ra từ hàng trăm hàng nghìn nén nhang đang cháy sáng, cùng với vẻ mặc niệm đầy cung kính của tha nhân, con biết họ đang nghĩ đến những người thân nơi chín suối, đang cầu mong cho họ những điều tốt đẹp dưới cửu tuyền. Con thầm ngợi khen đức hiếu nghĩa của họ, nhưng chợt nhớ không biết trước khi đến đây, họ có kịp quét dọn trang hoàng lại bàn thờ cha mẹ, có kịp thắp nén nhang thơm cho người khuất mặt đỡ tủi thân nơi chín suối? Trước khi vào chùa, không biết họ có kịp ghé thăm mồ mả vong nhân để vén bụi cỏ mọc lan hay trồng thêm chậu hoa cho căn nhà mồ bớt phần hiu quạnh? Tự nhiên con thấy băn khoăn quá, thưa Đức Phật!


Photobucket

Xong phần lễ Phật, người ta kéo nhau đi mua chim phóng sinh. Những chú chim tội nghiệp, con thì nhảy nhót líu lo, con ngã liêu xiêu vì người mua cứ thả nó ra, rồi người bán lại bắt nó trở vào lồng. Trông mặt người nào cũng đầy vẻ mãn nguyện. Người mua mãn nguyện vì làm được một việc tốt: trả những chú chim vô tội về với trời xanh (họ đâu biết chính vì nhu cầu làm việc thiện ấy của họ mà bọn chúng mới bị giam cầm thế này!). Người bán thì mãn nguyện vì trong thoáng chốc đã kiếm được khối tiền lời. Hình như tất cả họ đều mãn nguyện khi bước vào cổng chùa và làm những việc họ thích… Chỉ có con là lại suy tư, Người à! Con tự nhủ: với những khoản tiền nho nhỏ mà họ bỏ ra để đổi lấy lũ chim vô tội ấy, nếu là con, con sẽ để lại trong túi mình… để không phải kỳ kèo dăm ba đồng lẻ khi mua mớ rau con cá, để con không tiếc từng đồng khi sắm sửa chiếc áo mới cho ba hay mua cho mẹ vài viên thuốc bổ. Người đừng bảo con ích kỷ, đừng bảo con không quảng đại, vì con là người phàm mắt thịt và con chỉ có tấm lòng bé nhỏ của con người!


Photobucket

Rồi người ta chen nhau đi mua vàng mã để gởi xuống tuyền đài cho người đã khuất. Nào xe máy, nào nhà lầu, nào quần nào áo… Người chết chắc là sung sướng lắm khi nhận được những món quà của lòng hiếu thảo ấy. Nhưng con lo quá, không biết họ có biết cách dùng những thứ xa xỉ ấy không, vì có thể khi còn sống họ chưa bao giờ được nhìn thấy chúng, chưa bao giờ được sờ vào chúng. Có thể lắm chứ! Có thể sinh thời họ cũng rất thèm thuồng những món ấy, nhưng vì mải lo cho con nên chẳng dám sắm sửa cho mình, hoặc vì con cái họ mải bon chen cơm áo mà quên bận tâm đến những khát khao tội nghiệp kia… Chao ôi nhân thế! Con chợt nhớ đến câu thơ (?) mà chẳng biết ai vô tình sáng tác: “Khi sống thì chẳng cho ăn. Đến khi thác xuống làm văn tế ruồi”.


Photobucket

Ôi nhân gian còn ngàn vạn điều làm con phải suy nghĩ, nhưng con sẽ không suy nghĩ nữa. Âu đó cũng là chuyện của đời, của thiên hạ, của tha nhân. Con là người trần mắt thịt e là không thể nào hiểu thấu. Con chỉ là hạt cát trong sa mạc-người mênh mông này, nên con chỉ biết vun vén cho những gì thuộc về mình thôi. Cha mẹ mình, anh em mình, những người thân yêu của mình… Bấy nhiêu cũng đủ để con mãn nguyện rồi, Người ạ!

Con giật mình khi cô bé lạ hoắc đến bên cạnh, đang lăm le cài lên ngực áo con một đóa hoa hồng. Con hãnh diện nhận đóa hồng đỏ thắm từ tay cô bé, và không quên đáp trả bằng hai tiếng “cảm ơn”.

Con rảo bước quay về, lòng nhẹ tênh vì vừa trút bỏ hết những âu lo trần thế. Con đang nghĩ đến đóa hoa trên ngực áo… Thưa Đức Phật, nếu Người hiển linh xin phù hộ cho Cha Mẹ con được An khang, mạnh khỏe! A Di Đà Phật…

Không có nhận xét nào: